Việt Nhưng

[HOÁ BÌNH YÊN Ở XỨ TRIỆU VOI]

(Còn nữa)
* Đây là câu chuyện kể lại những cảm nhận riêng của mình về một nơi ngập nắng. Một mảnh đất mà tụi mình đã cùng nhau ghé qua để rồi cùng nhau đem về những kỉ niệm thật ngọt.
* Đó là những ngày được bỏ những tất bật lại sau lưng, thả trôi đầu óc, dành tất cả những gì đang có để tận hưởng chuyến đi một cách trọn vẹn nhất.
* Cũng như bao lần khác, vẫn là một chuyến đi không lịch trình, không kế hoạch, tất cả đều là ngẫu hứng.
-------/

tượng đầu tiên về Lào?
* Sau gần 18 tiếng vạ vật trên xe, chỉ toàn ăn và ngủ (chả khác gì lợn) thì tụi mình cũng đặt chân đến . Sau một chút lộn xộn ở bến xe, một chút đấu tranh tâm lí với bác tài thì cả bọn cũng đã đến được cửa hostel vào 3h sáng. Vâng, gần 1 tiếng đồng hồ tiếp theo ngồi vỗ đùi bồm bộp vì bọn muỗi đói ăn trong lúc chờ đợi lễ tân ra mở cửa. Tiên sư nó bên Lào nuôi lắm muỗi thật sự. Và khi mở cửa ra thì lễ tân không cho tụi mình gửi đồ hay checkin luôn các cậu ạ, dù đã rớt dãi xin xỏ. Ồ, bất ngờ chưa? Lại tiếp tục vật vờ đi tìm may rủi thôi chứ sao giờ. May còn có cái , nhờ sắc đẹp của nó mà cả bọn đã có chỗ trú chân sau 30p thuyết giảng của chú lễ tân người Pháp. Ấn tượng đầu tiên về Lào của mình là nhạt, cần thêm muối.
-------/
Tám đôi chuyện nhảm về những nơi tụi mình đã ghé qua.
(Viên-chăn)
* Theo cảm quan của riêng mình thì Thủ đô của Lào có đôi chút mờ nhạt. Nó không hẳn là yên bình, cũng không hẳn vội vã, nhịp sống của Vientine lơ lửng đâu đó ở lưng chừng. Mọi thứ ở đây chỉ dừng lại ở mức bình bình, bình bình và bình bình. Ngoài những điểm du lịch có chút chất riêng thì mình không mấy ấn tượng về văn hoá hay con người nơi này. Hoặc do tụi mình quá vội vã, chưa ở lại đủ lâu để đi sâu vào nó thì đã vội rời đi, nên trong mắt mình thì Vientine nhoè thật.
-------/

* Một không khí đậm màu hơn hẳn khi tụi mình vừa chạm chân đến. Thanh âm của nhạc đập thẳng vào tai từ mọi ngóc ngách, hàng quán. Dân du lịch ở khắp mọi nơi, cảm giác như dân balo ở đây có thể nuốt gọn dân bản địa vào mồm, sợ thật. Kéo theo đó hàng trăm loại dịch vụ mọc lên để phục vụ những kẻ vác balo. Thị trấn này nhỏ thật, nhưng lúc nào cũng nồng nặc mùi và âm thanh của tiệc tùng, xập xình bất kể sáng đêm.
* Chỉ đến khi bình minh bắt đầu trở mình thì lúc này tiệc tùng mới bắt đầu nguội dần. Đây cũng chính là khoảng thời gian ngắn ngủi mà dân balo trả lại giá trị thực cho VangVieng. Thời khắc này, có bao nhiêu ngọt ngào thì VangVieng đều trút hết để dành tặng những kẻ mơ mộng. Họ tản bộ dọc bờ sông, ánh mắt dõi theo những quả bóng bay và hít hà cái mùi trong lành của thị trấn lúc tờ mờ sáng. "Phải tận hưởng thật nhanh". vì họ biết rằng: Khi nắng lên, nó cũng sẽ kéo âm nhạc lên cùng. Và rồi mọi chuyện lại như chưa bắt đầu.
* Đối với những người thích sự tĩnh lặng thì nó có đôi chút khó chịu thật. Nhưng thôi, hãy cứ kệ nó, đừng quá bận tâm đến nó làm gì. Cứ hãy lắc lư và nhún nhảy cùng nhạc, rồi các cậu cũng sẽ nhận ra rằng: Nó cũng thật sự đáng yêu theo một cách rất riêng.
* VangVieng là vậy rồi, bồ bã và nhộn nhịp nhưng đâu đó vẫn có những nốt trầm và những khoảng rất lặng thật đẹp.
* Còn nếu các cậu muốn thực sự yên tĩnh. Hãy thuê một chiếc xe đạp, cùng tụi mình đạp ra ngoại ô. Lúc này sẽ không còn nhạc nhẽo gì nữa đâu, thề. Lúc đấy chỉ lo chổng mông lên đạp và thở thôi, có kịp nghe ngóng gì nữa đâu mà nhạc với nhẽo.
-------/

* Đối với những kẻ mê kiến trúc cũ như mình thì đây thật sự là nơi đáng để bị mê hoặc.
* Cố đô của Lào có nét gì đó u hoài và thật sự an yên. Nhiều bạn đến Luang Prabang rồi về so sánh nó giống Hội An thì quả thực không sai. Nhưng, Luang Prabang vẫn là Luang Prabang, nó chỉ có tương đồng đôi chút với Hội An về cái gọi là xưa cũ, còn kiến trúc và màu sắc thì đa dạng hơn nhiều.
* Chả hiểu sao, cứ đặt chân đến những nơi như thế này người cứ chây lười ra, vô tình kéo cả lũ cùng ì ạch theo. Suốt ngày chỉ tha thẩn ngõ ngách, ngó nghiêng nhà cửa, chui rúc vào chợ dân sinh, tìm và thưởng thức những món ăn địa phương.
* Mặt trời lên đỉnh đầu thì trốn về ngủ để tránh nắng, mát trời thì lại xỏ giày vào mà bước.
* Chiều đến lại vác nhau ra bờ sông ngắm mặt trời xuống núi.
* Đến tối thì nhất định phải kiếm được góc nào thật xinh. Để chi? Ăn đồ ăn Lào, uống bia Lào và lại luyên thuyên những câu chuyện về thế giới.
* Cảm nhận của tụi mình về Luang Prabang tối giản và dung dị lắm, nhưng khi ở đây các cậu mới cảm nhận được vị đặc trưng của Lào. Nó đậm đà và rõ nét lắm.
-------/

* Tụi mình đã bước qua 3 thành phố, mỗi nơi đặt chân đến đều để lại những cung bậc cảm xúc hoàn toàn trái ngược.
* Có thành phố bạn sẽ yêu, có thành phố bạn sẽ không yêu, thậm chí ghét nó. Nhưng hãy cứ đón nhận nó, và rồi nó sẽ trả lại cho bạn những gì ngọt ngào nhất.
* Đi không phải để thể hiện mình yêu hay ghét, đi là để khi trở về có thêm một câu chuyện để kể, hay đơn giản hơn thì đi chỉ là để được "chạm".
* Ở trên là tâm sự của một người già về những chuyến đi đã cũ. Mình hay cáu kỉnh khi thời tiết không tốt, cáu kỉnh khi gặp vài sự cố nhỏ trong hành trình..v.v. Nhưng đó là mình của ngày xưa, bây giờ mình đã chịu thả xuôi để tận hưởng chuyến đi, nên hành trình của mình bây giờ thật êm và mượt.
-------/
Tips đây tips đây.
Đầu tiên phải là sức khoẻ rồi. Hãy thử tưởng tượng thời gian nằm trên bus gần 60 tiếng, đi bộ + đạp xe (như tụi mình) trung bình 15-20km/ngày thì sức khoẻ nó quan trọng như thế nào
Chỗ nghỉ: Team toàn chân đi, chẳng đứa nào chịu ngủ nên cứ rẻ là book, đâu đó $5 cho 1 người/đêm.
Ăn uống: Ẩm thực Lào tương đồng với ẩm thực Việt Nam mình nên ai khó ăn, khó ở cũng cứ là yên tâm. Ăn uống thì mắc hơn bên Việt, Nhưng dù sao cũng tạm chấp nhận được.
Đi lại: di chuyển giữa các thành phố chủ yếu là Bus. Các cậu cứ hỏi mua vé ở hostel, lễ tân sẽ mua "hộ" và có xe pickup tận nơi.
Di chuyển trong thành phố thì xe đạp, xe máy có cả. Và điều đương nhiên là giá cũng phải cao hơn ở Việt Nam.
Tận thu: Đây là phương châm của Lào chăng? Thu được cái gì cứ thu. Vào khu du lịch mất vé đã đành, đi qua cầu cũng vé, leo núi cũng vé, đi vệ sinh cũng vé, lớ ngớ soi hộ cái đèn để sửa xe cũng tốn tiền. Với những kẻ rách đít như mình thì thiệt sự đáng ngại.
Thế thôi, hết rồi, có gì muốn hỏi các cậu cứ inbox hỏi nha, nhớ gì thì kể tất nà
-------/
- Chắc sẽ có nhiều bạn thắc mắc, vì sao các câu chuyện của mình chẳng bao giờ có lịch trình(ăn gì, ngủ đâu, chơi sao). Thật sự thì đa số những chuyến đi của mình đều là ngẫu hứng. Nếu thực sự muốn đi thì các bạn nên tự tìm hiểu, tự lên kế hoạch, viết cho riêng mình một hành trình thay vì bước theo dấu chân của ai đó. Cái gì của mình rồi mới thực sự đáng trân trọng. xem tiếp